Xin chào anh em trong Voz!
Đã lâu không gặp , lời đầu tiên xin gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến anh em!
Lời sau xin tự giới thiệu lại : mình là Nguyễn Điệp từng đăng một số bộ truyện trên VOZ như : Tôi là đạo sĩ , Hồ sơ cuối!
Hôm nay , mình xin mạn phép gửi tới mọi người bộ truyện linh dị mới do mình viết , mong sẽ nhận được sự góp ý chân thành của tất cả anh em! Xin cám ơn!
Phục Ma Trùng Sinh Ký
Tác giả : Nguyễn Điệp
Link face : https://www.facebook.com/nhavannguyendiep
Tóm tắt nội dung : Tấn - thầy mo nổi tiếng nhất vùng kinh bắc sau một biến cố lớn khiến cho linh hồn chuyển sinh đến thời hiện đại năm 2017 nhập vào thân xác cậu chủ thứ hai của gia tộc họ Kim, trở thành đệ nhị soái Kim Hổ quyền lực nhất thành phố Hà Nội.
Tiếc thay Kim Hổ khi xưa lại là loại cặn bã hơn cả cặn bã khiến cho gây thù chuốc oán với biết bao nhiêu người, liệu người như Tấn có thể thay đổi cách nghĩ của người khác về một Kim Hổ mới hay sẽ buông xuôi tất cả để trở thành một tên cặn bã...?
Một nhị chủ tiền tiêu không hết vô cùng sát gái nhưng bỗng nhiên hóa thành một kẻ nghiêm túc, điềm đạm biết bắt ma trừ tà liệu sẽ gặp những chuyện dở khóc dở cười gì ?
Tất cả sẽ có trong : " Phục Ma Trùng Sinh Ký ".
Chương 1: Thời đại suy vong.
Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên.
Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây ?
Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc :
- Này... cầm lấy...!
Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn :
- Nhưng đây là ... đồ ăn trưa của thầy mà...!
- Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....!
Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một cách ngấu nghiến. Một củ khoai lang thôi mà ? Có giá trị vậy sao ? Đúng... nhất là trong thời điểm này... một củ khoai cũng có thể cứu sống một mạng người...
- Thưa thầy, có điều này con vẫn thắc mắc... Tại sao thầy không bao giờ nhận làm lễ cúng bái cho người giàu hoặc người tây ? Nếu thầy nhận làm thì chúng ta có thể ăn ngon ngủ yên đâu cần nay đây mai đó như vậy ạ ?
Tấn nghiêm nghị nhìn tên đệ tử rồi thở dài trả lời :
- Ta đã từng dạy con thế nào ? Nghề này chỉ nên làm đủ ăn, đừng lúc nào cũng chăm chăm nghĩ đến kẻ giàu...! Nhất là bọn cướp nước và bán nước thì tuyệt đối lại càng không bao giờ...!
- Vậy sao lần này thầy lại nhận lời giúp lão phú hộ thôn Đoài...?
- Ông bà ta có câu : Có thực mới vực được đạo...! Con muốn giúp người nghèo trước tiên bụng con phải no đã...! Con hiểu chưa ?
Tên đệ tử gật gù rồi lẩm nhẩm trong đầu :
- Không giúp kẻ ác, người tây... nhưng vẫn giúp phú hộ...!
- Thôi đừng lảm nhảm nữa...! Đã đến thôn Đoài rồi...!
Tại trước cổng làng, một nhóm người ăn mặc trông có vẻ giàu có đang đứng chờ như đợi một ai đó, thấy thầy trò Tấn tới, họ liền tay bắt mặt mừng rồi đưa hai người vào trong làng. Con đường leo lắt hoang vắng của buổi trưa nắng gắt như làm tinh thần của Tấn có chút lo âu, và khi đứng trước cổng căn nhà phú hộ thì nỗi bất an đó càng lớn hơn bao giờ hết.
- Mùi tử khí ?
Chương 2: Gà mái tơ.
- Có vấn đề gì sao thưa thầy ?
Tên gia nhân chăm chú nhìn Tấn như có vẻ lo âu, hắn khẽ mỉm cười rồi lắc đầu lên tiếng :
- Không, trời nóng quá nên tôi có chút mệt thôi...!
Tấn lại theo chân tên gia nhân và mọi người bước vào trong sân, hắn cố gắng chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh một cách chi tiết, mọi thứ đều không có gì bất thường, vậy cảm giác hồi nãy là gì ? Hay là do thời tiết nên lý trí hắn không ổn định.
Tấn không suy nghĩ nữa, hắn tiếp tục theo chân tên gia nhân đi về phía sân chính của khu nhà. Quả là nhà của phú hộ...! Hắn gật gù như có ý ngưỡng mộ, đối với gia đình bình thường thì ba gian đã là ước mơ của bao người rồi nhưng trước mặt hắn lại là căn nhà bảy gian trải dài rộng cả trăm thước, lại được tô điểm hoa văn nhìn từ xa trông có vẻ rất thế gia, trượng vượng.
Ở trước cửa gian giữa, một ông béo tuổi ngoài 50 ria đen nhọt hoắt, mắt xếch miệng lớn ăn mặc áo dài trông có vẻ trịnh thượng, không cần phải hỏi Tấn cũng biết người đó là ai. Tên gia nhân tiến lại gần lão béo khoanh tay lại cúi người nói :
- Bẩm ông...! Thầy mo Tấn thôn Hạ đã tới rồi ạ...!
- Được rồi...! Cho mày lui...!
Tên gia nhân cúi người dạ một tiếng rồi quay người bước đi, lão phú hộ tiến lại gần Tấn, xởi lởi mời hắn vào trong gian khách :
- Cuối cùng thì thầy cũng đến...! Mời thầy ngồi uống chén trà mạn, hút điếu thuốc lào...! Thầy đi đường xa chắc cũng hơi mệt phải không ạ...? Để tôi kêu bọn người hầu chuẩn bị cơm nước...! Bay đâu... làm cho tao con gà mái tơ....!
Tấn mỉm cười không nói gì, vì lúc này mà còn làm khách thì khác nào đã chết đói lại còn chê cơm, không những thế người ta lại còn mời mình ăn gà mái tơ nữa chứ ? Đang đói hoa cả mắt, ù cả tai... Tội gì...!
Trong lúc chờ cơm, Tấn nhẹ nhàng đưa chén trà lên miệng rồi từ từ thưởng thức, vừa nhấm nháp, hắn vừa tự nhủ: đúng là Phú hộ...! Lâu lắm rồi mới được thưởng thức chè ngon...! Nhưng đã uống trà, cũng chuẩn bị ăn gà mái tơ chẳng lẽ lại im lặng nhìn lão, nên Tấn ho nhẹ rồi từ tốn lên tiếng :
- Chẳng hay Phú ông mời tôi sang đây có việc chi...?
- Thầy cứ từ từ nghỉ ngơi, ăn bữa cơm ngủ một giấc cho lại sức rồi tôi xin được phép thưa chuyện sau ạ...!
Phú hộ đã nói vậy, Tấn cũng chỉ biết mỉm cười im lặng đợi ăn gà mái tơ. Sau khi cơm no rượu say, Tấn và đệ tử đi đến căn phòng đã được Phú hộ chuẩn bị từ trước, sẵn gối êm nệm ấm hắn ngả người xuống định đánh một giấc thì tên đệ tử khẽ lên tiếng hỏi :
- Thầy ơi...! Thầy...!
- Chuyện gì thế.... nhóc con... ? Để ta ngủ rồi mai nói chuyện tiếp...?
- Con cứ cảm thấy có gì không ổn thầy ạ...?
Tấn nhíu mày ngạc nhiên nhìn về phía tên đệ tử rồi khẽ hỏi lại :
- Có gì không ổn...?
- Khi con bước chân vào căn nhà này...! Con cứ thấy lạnh gáy sao sao ấy...!
- Từ bao giờ....!
- Từ lúc thầy tiếp chuyện với Phú ông ạ...!
Tấn đưa tay lên cằm gãi nhẹ, rồi trầm tư suy nghĩ miên man. Tên đệ tử của hắn mang mệnh căn đồng âm, có giác quan cảm nhận được những thứ tà linh nên chuyện này tuyệt đối không ổn, chưa kể trước khi bước vào cổng căn nhà thì Tấn cũng có cảm giác ngôi nhà này có mùi tử khí. Hắn liền ngồi dậy lấy trong túi ra một cây đinh bạc rồi đưa cho tên đệ tử :
- Con mau đặt cây đinh này ra chỗ khe cửa đi...!
Tên nhóc con đệ tử vội vã làm theo lời hắn dặn, còn Tấn thì ngồi khoanh tay trên giường rồi mỉm cười lắc đầu : Vụ này xem ra khó trôi rồi đây, đúng là con gà mái tơ này thật sự rất khó nuốt...!
Đã lâu không gặp , lời đầu tiên xin gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến anh em!
Lời sau xin tự giới thiệu lại : mình là Nguyễn Điệp từng đăng một số bộ truyện trên VOZ như : Tôi là đạo sĩ , Hồ sơ cuối!
Hôm nay , mình xin mạn phép gửi tới mọi người bộ truyện linh dị mới do mình viết , mong sẽ nhận được sự góp ý chân thành của tất cả anh em! Xin cám ơn!
Phục Ma Trùng Sinh Ký
Tác giả : Nguyễn Điệp
Link face : https://www.facebook.com/nhavannguyendiep
Tóm tắt nội dung : Tấn - thầy mo nổi tiếng nhất vùng kinh bắc sau một biến cố lớn khiến cho linh hồn chuyển sinh đến thời hiện đại năm 2017 nhập vào thân xác cậu chủ thứ hai của gia tộc họ Kim, trở thành đệ nhị soái Kim Hổ quyền lực nhất thành phố Hà Nội.
Tiếc thay Kim Hổ khi xưa lại là loại cặn bã hơn cả cặn bã khiến cho gây thù chuốc oán với biết bao nhiêu người, liệu người như Tấn có thể thay đổi cách nghĩ của người khác về một Kim Hổ mới hay sẽ buông xuôi tất cả để trở thành một tên cặn bã...?
Một nhị chủ tiền tiêu không hết vô cùng sát gái nhưng bỗng nhiên hóa thành một kẻ nghiêm túc, điềm đạm biết bắt ma trừ tà liệu sẽ gặp những chuyện dở khóc dở cười gì ?
Tất cả sẽ có trong : " Phục Ma Trùng Sinh Ký ".
Chương 1: Thời đại suy vong.
Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên.
Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây ?
Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc :
- Này... cầm lấy...!
Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn :
- Nhưng đây là ... đồ ăn trưa của thầy mà...!
- Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....!
Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một cách ngấu nghiến. Một củ khoai lang thôi mà ? Có giá trị vậy sao ? Đúng... nhất là trong thời điểm này... một củ khoai cũng có thể cứu sống một mạng người...
- Thưa thầy, có điều này con vẫn thắc mắc... Tại sao thầy không bao giờ nhận làm lễ cúng bái cho người giàu hoặc người tây ? Nếu thầy nhận làm thì chúng ta có thể ăn ngon ngủ yên đâu cần nay đây mai đó như vậy ạ ?
Tấn nghiêm nghị nhìn tên đệ tử rồi thở dài trả lời :
- Ta đã từng dạy con thế nào ? Nghề này chỉ nên làm đủ ăn, đừng lúc nào cũng chăm chăm nghĩ đến kẻ giàu...! Nhất là bọn cướp nước và bán nước thì tuyệt đối lại càng không bao giờ...!
- Vậy sao lần này thầy lại nhận lời giúp lão phú hộ thôn Đoài...?
- Ông bà ta có câu : Có thực mới vực được đạo...! Con muốn giúp người nghèo trước tiên bụng con phải no đã...! Con hiểu chưa ?
Tên đệ tử gật gù rồi lẩm nhẩm trong đầu :
- Không giúp kẻ ác, người tây... nhưng vẫn giúp phú hộ...!
- Thôi đừng lảm nhảm nữa...! Đã đến thôn Đoài rồi...!
Tại trước cổng làng, một nhóm người ăn mặc trông có vẻ giàu có đang đứng chờ như đợi một ai đó, thấy thầy trò Tấn tới, họ liền tay bắt mặt mừng rồi đưa hai người vào trong làng. Con đường leo lắt hoang vắng của buổi trưa nắng gắt như làm tinh thần của Tấn có chút lo âu, và khi đứng trước cổng căn nhà phú hộ thì nỗi bất an đó càng lớn hơn bao giờ hết.
- Mùi tử khí ?
Chương 2: Gà mái tơ.
- Có vấn đề gì sao thưa thầy ?
Tên gia nhân chăm chú nhìn Tấn như có vẻ lo âu, hắn khẽ mỉm cười rồi lắc đầu lên tiếng :
- Không, trời nóng quá nên tôi có chút mệt thôi...!
Tấn lại theo chân tên gia nhân và mọi người bước vào trong sân, hắn cố gắng chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh một cách chi tiết, mọi thứ đều không có gì bất thường, vậy cảm giác hồi nãy là gì ? Hay là do thời tiết nên lý trí hắn không ổn định.
Tấn không suy nghĩ nữa, hắn tiếp tục theo chân tên gia nhân đi về phía sân chính của khu nhà. Quả là nhà của phú hộ...! Hắn gật gù như có ý ngưỡng mộ, đối với gia đình bình thường thì ba gian đã là ước mơ của bao người rồi nhưng trước mặt hắn lại là căn nhà bảy gian trải dài rộng cả trăm thước, lại được tô điểm hoa văn nhìn từ xa trông có vẻ rất thế gia, trượng vượng.
Ở trước cửa gian giữa, một ông béo tuổi ngoài 50 ria đen nhọt hoắt, mắt xếch miệng lớn ăn mặc áo dài trông có vẻ trịnh thượng, không cần phải hỏi Tấn cũng biết người đó là ai. Tên gia nhân tiến lại gần lão béo khoanh tay lại cúi người nói :
- Bẩm ông...! Thầy mo Tấn thôn Hạ đã tới rồi ạ...!
- Được rồi...! Cho mày lui...!
Tên gia nhân cúi người dạ một tiếng rồi quay người bước đi, lão phú hộ tiến lại gần Tấn, xởi lởi mời hắn vào trong gian khách :
- Cuối cùng thì thầy cũng đến...! Mời thầy ngồi uống chén trà mạn, hút điếu thuốc lào...! Thầy đi đường xa chắc cũng hơi mệt phải không ạ...? Để tôi kêu bọn người hầu chuẩn bị cơm nước...! Bay đâu... làm cho tao con gà mái tơ....!
Tấn mỉm cười không nói gì, vì lúc này mà còn làm khách thì khác nào đã chết đói lại còn chê cơm, không những thế người ta lại còn mời mình ăn gà mái tơ nữa chứ ? Đang đói hoa cả mắt, ù cả tai... Tội gì...!
Trong lúc chờ cơm, Tấn nhẹ nhàng đưa chén trà lên miệng rồi từ từ thưởng thức, vừa nhấm nháp, hắn vừa tự nhủ: đúng là Phú hộ...! Lâu lắm rồi mới được thưởng thức chè ngon...! Nhưng đã uống trà, cũng chuẩn bị ăn gà mái tơ chẳng lẽ lại im lặng nhìn lão, nên Tấn ho nhẹ rồi từ tốn lên tiếng :
- Chẳng hay Phú ông mời tôi sang đây có việc chi...?
- Thầy cứ từ từ nghỉ ngơi, ăn bữa cơm ngủ một giấc cho lại sức rồi tôi xin được phép thưa chuyện sau ạ...!
Phú hộ đã nói vậy, Tấn cũng chỉ biết mỉm cười im lặng đợi ăn gà mái tơ. Sau khi cơm no rượu say, Tấn và đệ tử đi đến căn phòng đã được Phú hộ chuẩn bị từ trước, sẵn gối êm nệm ấm hắn ngả người xuống định đánh một giấc thì tên đệ tử khẽ lên tiếng hỏi :
- Thầy ơi...! Thầy...!
- Chuyện gì thế.... nhóc con... ? Để ta ngủ rồi mai nói chuyện tiếp...?
- Con cứ cảm thấy có gì không ổn thầy ạ...?
Tấn nhíu mày ngạc nhiên nhìn về phía tên đệ tử rồi khẽ hỏi lại :
- Có gì không ổn...?
- Khi con bước chân vào căn nhà này...! Con cứ thấy lạnh gáy sao sao ấy...!
- Từ bao giờ....!
- Từ lúc thầy tiếp chuyện với Phú ông ạ...!
Tấn đưa tay lên cằm gãi nhẹ, rồi trầm tư suy nghĩ miên man. Tên đệ tử của hắn mang mệnh căn đồng âm, có giác quan cảm nhận được những thứ tà linh nên chuyện này tuyệt đối không ổn, chưa kể trước khi bước vào cổng căn nhà thì Tấn cũng có cảm giác ngôi nhà này có mùi tử khí. Hắn liền ngồi dậy lấy trong túi ra một cây đinh bạc rồi đưa cho tên đệ tử :
- Con mau đặt cây đinh này ra chỗ khe cửa đi...!
Tên nhóc con đệ tử vội vã làm theo lời hắn dặn, còn Tấn thì ngồi khoanh tay trên giường rồi mỉm cười lắc đầu : Vụ này xem ra khó trôi rồi đây, đúng là con gà mái tơ này thật sự rất khó nuốt...!